Các câu hỏi thường gặp trong nỗ lực

Ans.
svg

Sự mong manh dễ vỡ của tâm trí đến từ việc 63 kiếp bị giam cầm bởi tù ngục ego. Tâm trí bị ego lừa dối, bạo hành dẫn đến suy kiệt, thiếu hụt, mất niềm tin, ở trong trạng thái nạn nhân, đầy vết thương và trong tư thế cần phải luôn đề phòng - tự vệ, phản kháng.

 
Linh hồn vì thế vô cùng thương xót tâm trí. Do đó bản chất là linh hồn đang muốn hợp nhất, bảo bọc, che chở và chỉ dẫn cho tâm trí ngây thơ, khờ dại. Linh hồn càng muốn che chở, chỉ dẫn cho tâm trí tránh xa ego, muốn tiêu diệt ego bao nhiêu thì cái tôi lại phóng ra phản kháng, tránh xa, thậm chí là tiêu diệt những gương soi kích hoạt lên những vết thương bên trong tâm trí, và những gương soi này trở thành chủ thể thế thân cho chính cái tôi.


Vẻ đẹp của sự vụn vỡ, tan nát, đau đớn này chính là để nhận ra nỗi sợ thật, đau thật chính là đánh mất tâm trí vào tay ego, nhận ra sự hạnh phúc của việc hợp nhất linh hồn với tâm trí và nhận ra linh hồn thì bất hoại diệt, không thể bị phá vỡ.

svg
Bản chất là linh hồn muốn mang lại cho tâm trí sức mạnh kiên định, quyết liệt không thỏa hiệp với ego. Linh hồn tự trị muốn kiên quyết nắm giữ những giá trị, phẩm chất cao quý, thánh thiện bên trong nhưng lại bị cái tôi cài đặt tâm trí ra bên ngoài trở thành cố chấp, nắm giữ những yếu kém, tầm thường, nắm giữ “quan điểm của tôi", “kinh nghiệm của tôi", … cho đến cả “tri thức của tôi", “Baba của tôi".

Chúng ta vốn là những linh hồn vốn vĩ đại, gần gũi Baba, được học và nhận trực tiếp kho báu vô hạn từ Baba, có những phần vai giống Ba như linh hồn tổ tiên, ân nhân của thế giới, … Linh hồn càng kiên quyết nắm giữ những phẩm chất cao quý, thánh thiện bao nhiêu thì cái tôi cũng sẽ kiên quyết, cố chấp trói giữ tâm trí vào những yếu kém, tội lỗi, ghì chặt tâm trí ở tầng thấp tầm thường, không cho bản thân hoàn thiện đạt đến sự phi thường vốn là. Hay cái tôi sẽ luôn cố chấp nắm lấy yếu kém của người khác để bao biện, dưỡng nuôi cho chính yếu kém của mình.
 
svg

Địa vị mang tới cho tâm trí trải nghiệm sở hữu vị trí quan trọng cùng những đặc quyền đi kèm tương ứng. Bản chất là tâm trí mong muốn được ngồi vững vàng cùng linh hồn trên ngai vàng tự trị, muốn được trải nghiệm cảm giác mình có giá trị. Linh hồn cũng rất muốn trao cho tâm trí trải nghiệm về địa vị bất tử bên trong này. Linh hồn là chủ nhân của toàn bộ vương quốc. Khi chiếc ghế địa vị đích thực ở bên trong của thẩm quyền tự trị đã bị cái tôi ngồi lên/ chiếm mất, Linh hồn sẽ vô cùng mong muốn chiếm giữ trở lại.

-Địa vị thật là Linh hồn ổn định trong Thẩm quyền Tự Trị, là chủ nhân với các giác quan thô (thể lý) và 3 giác quan tinh tế: tâm trí, trí tuệ, tàng thức (nguyên thuỷ và tạp nhiễm).

-Địa vị thật là trải nghiệm Tự trọng, giá trị bản thân đích thực không bị quy định hay ảnh hưởng bởi bất kể điều gì ngoại vi. Baba đã đến và khai mở cho tâm trí ta hiểu rõ cuộc sống vật chất này tất thảy là tạm bợ, là phương tiện để linh hồn trải nghiệm chính những điều có sẵn bên trong thôi.

-Địa vị thật là về gần và nhìn nhận, sống được với các giá trị tinh thần, niềm tin trong mình, là sống đúng với phần vai độc đáo của mình. Thật ra mỗi linh hồn đều có một phần vai mà không ai có thể đóng thay được trong Vở Đại kịch này. Chỉ khi mình chưa biết rõ vẻ đẹp của riêng mình thì ego mới lừa được mình đi “sắm vai”, tranh giành vai (trò) của anh em khác mà thôi.

-Địa vị thật là cho tâm trí trải nghiệm tầm quan trọng, cho tâm trí thấy tâm trí là duy nhất, quan trọng nhất với chính linh hồn mình.

-Địa vị thật còn là Ngai vàng trái tim Cha, tức là làm Cha vui lòng. Điều Baba mong muốn thực sự là các con trở về với hình thể nguyên thuỷ bình an, thanh khiết đồng nhất, hạnh phúc, đủ đầy, hài lòng, tự trọng, tự do, yêu thương từ bi... thông qua sự thanh lọc, chuyển hoá cái tôi, thói tật sinh ra từ ý thức cơ thể.

-Địa vị thật cũng là vương miện Ba trao khi trở thành công cụ phục vụ, trong suốt đồng hành với Ba để nhân rộng kho báu vĩnh cửu, để trao lời giới thiệu về Ba, trao thông điệp, hỗ trợ các linh hồn anh em,...
Thế nhưng, khi Linh hồn càng muốn giành lại và nắm giữ chiếc ghế bên trong bao nhiêu thì cái tôi càng giở mọi thủ đoạn để lừa tâm trí lao ra ngoài tranh đoạt bấy nhiêu. Cách làm của cái tôi vẫn chỉ có vậy, lừa dối tâm trí mở rộng cầu tìm, khiến mình bằng đủ kiểu phải đạt tới những chiếc “ghế ngồi", “ngai vị" hữu hình ở nhiều cấp độ khác nhau.


Đầu tiên, thường gặp trong công việc đời thường là chạy đuổi mải miết theo chức tước. Cái tôi lừa mình hết chinh phục dự án này lại đến mục tiêu khác, càng ngày càng nhiều, to hơn, khó hơn,... Hoặc trong các mối quan hệ cũng vậy, ego luôn tìm mọi cách để cảm thấy mình có vị trí nhất định, duy nhất, quan trọng nhất bao gồm cả bỏ mặc bản thân để chinh phục, làm hài lòng người khác.


Tiếp đến, trong cộng đồng/con đường tâm linh: Cái tôi cũng sẽ dùng đủ bốn trụ cột của Raj Yoga để đạt được vị trí, địa vị ảo.

1. Gyan (Tri thức)

2. Yoga (Thiền định)

3. Dharna (Đức hạnh, lối sống)

4. Seva (Phục vụ)


Ví dụ như học tập thì ego sẽ lao vào nghiền ngẫm Murli, đọc hết tài liệu này đến tài liệu nọ, tổ chức các lớp chia sẻ/ thảo luận,... lấy số lượng, cái tôi học chỉ để cảm thấy mình sở hữu tri thức, để thể hiện “tôi biết", “tôi biết nhiều", “tôi cái gì cũng biết hết". Yoga thiền định thì tính đếm, lên chỉ tiêu (cho mình và cả người khác) phải thiền bao nhiêu tiếng một ngày, cứng nhắc trong phương pháp nhưng lại chẳng trải nghiệm được sự ngọt ngào của kết nối đích thực với Baba, “Baba của tôi".


Cái tôi nỗ lực chỉ để được biết là “tôi đang nỗ lực", để được ghi nhận, chú ý trong cộng đồng tu thiền nhưng thực tế bước vào đời sống, tình huống thực tế thì đâu lại vào đấy. Hãy kiểm tra xem nếu không có ai nhìn thấy, mình có nỗ lực không, nỗ lực như thế nào, nỗ lực vì mục đích gì cho bản thân và mọi người thế …?


Cái tôi thì phục vụ liên tục mở rộng, chạy đua thành tích. Chưa thực có gì và cứ cố trao tặng, dâng nộp ảo, uỷ thác ảo nên vẫn lẻm nhẻm kể công, rồi kiểm soát “học trò của tôi”. Ego thi đua xây dựng trạm cho Ba nhưng tỏa ra năng lượng “trạm của tôi” với đủ kiểu giới luật, quy định. Ego làm blessing, ego trang trí, ego tổ chức vô số các lớp thiền, rao giảng tri thức nhưng không trao được trải nghiệm ngọt ngào thực tiễn cho các linh hồn, bắt ép người khác nhận tri thức để chạy KPI chứ không xuất phát từ tình yêu Baba hay mong muốn tốt lành cho linh hồn ấy chả hạn, ...

Linh hồn rất nhạy bén với năng lượng, nếu là việc do Ego làm thì những ai là linh hồn có sức mạnh chân lý bên trong sẽ ngay lập tức cảm nhận được.

 Cái tôi đã chiến thắng khi chúng ta tiêu hao mất mát nhiều năng lượng, thời gian, của cải, nguồn lực,... mà chẳng đạt được địa vị đích thực. Càng làm càng thiếu hụt, càng thấy mình không có chỗ đứng, không có tiếng nói, … tức là cái tôi đã phủ nhận linh hồn không tồn tại, nó nói linh hồn không có giá trị.

svg

Danh tiếng mang lại cho tâm trí cảm giác được chú ý, là trung tâm. Bản chất là linh hồn rất muốn dành trọn sự chú ý đến tâm trí và tâm trí cũng vô cùng muốn nhận được sự chú ý, lưu tâm, tập trung từ linh hồn. Vào thời điểm này của vở kịch khi mọi thứ đã sắp đi tới hồi kết chung cuộc, mình hãy khai sáng rõ cho tâm trí hiểu ích lợi và chỉ ra còn duy nhất 02 chủ thể có thể trao cho mình danh tiếng đích thực mà thôi: Linh hồn chính mình và Baba - đồng hành vĩnh cửu của mình.

 
- Danh tiếng thật là hội tụ, nhìn vào bên trong, là mang toàn bộ sự chú ý dành cho bản thân, trọn vẹn tỉnh thức với từng phút giây hiện tại. Là lắng nghe cảm xúc, suy nghĩ, cảm nhận hơi thở vào ra, nhận biết trạng thái, nhu cầu… trong chính mình.
- Danh tiếng thật là dâng nộp toàn bộ tâm trí, trí năng, các mối quan hệ kết nối, cơ thể, sở trường,... mọi thứ cho Baba để Baba hướng dẫn mình sử dụng cho ích lợi tốt nhất trong chu kỳ.
- Danh tiếng thật là ghi nhận từ Baba, chỉ cần Baba biết là đủ! “Tìm được Thượng Đế con đã tìm thấy tất cả”. Trên con đường thờ cúng tín ngưỡng có lời hát: “Tôi chỉ xin một ánh mắt, Người lại cho cả thế gian". Thế nên mình tự nhiên thầm lặng chuyển hoá bản thân, trao tặng vô hạn và nhân từ, khiêm tốn, hài lòng, mỉm cười. Việc khó mình nhận, công trạng thế nào mình thảnh thơi chẳng toan tính, để Baba và Luật nhân quả tự vận hành …
- Danh tiếng thật là chuyển mọi trải nghiệm có từ nhiều loại kết nối, mọi mối quan hệ lên trải nghiệm với Baba. Baba nói không phải là từ chối nhu cầu tinh thần trong các mối quan hệ của con mà là hãy cho tâm trí được trải nghiệm tất cả với linh hồn và Linh hồn Tối cao.

 
Khi chiếc ghế thẩm quyền tự trị đích thực đã rơi vào tay cái tôi thì mọi quyền lực kiểm soát 8 giác quan đều nằm trong tay nó. Mình đã trở thành nô lệ, phục dịch cho nó. Tóm lại, khi tâm trí xa rời danh tiếng đích thực thì mọi thứ cái tôi lừa mình làm đều để thu hút ánh nhìn, để được khen ngợi, gặp ai cũng muốn gây ấn tượng, muốn làm mình nổi bật nhất trong hội nhóm/ tập thể/ công ty/ cộng đồng, muốn được nhìn ngắm, tung hô, nhắc đến.

 
Linh hồn càng muốn chú ý đến tâm trí nhiều bao nhiêu thì cái tôi hướng tâm trí lao ra bên ngoài làm đủ mọi việc từ thô thiển cho đến tinh tế (pha trò cười, nghệ thuật, văn chương, yêu thương quan tâm... ) cao quý (hình ảnh bản thân là người phục vụ, ban tặng) để tô điểm, khoác lên càng nhiều tấm áo lung linh, căn tính, danh vọng, hào nhoáng thì nó càng thoả mãn.

 
Chẳng hạn như khi linh hồn càng muốn trở về hình thể hoàn thiện - phiên bản tinh thần thuần túy, linh hồn càng muốn tô điểm cho tâm trí, muốn trở lại với vẻ đẹp tâm linh hồn nhiên, dung dị, thanh tịnh bao nhiêu thì cái tôi lại lừa tâm trí lao ra ngoài làm đẹp, quần áo, thời trang,... để nhận được sự chú ý của ý thức cơ thể bấy nhiêu. Cái tôi chiến thắng khi chúng ta mãi bị giam cầm trong những điều kiện bên ngoài để có danh tiếng ảo thay vì trải nghiệm sự hiện diện, trọn vẹn, tự do với bản thân và Baba …

svg

Bản chất là tâm trí muốn cùng linh hồn ngồi vững ở vị trí hoàng đế thảnh thơi; muốn được trải nghiệm cảm giác thảnh thơi, vô lo, thoát khỏi ràng buộc nghiệp và là yogi dễ dàng đạt được mọi thành tựu.


- Trách nhiệm thật là nhận lấy trách nhiệm hoàn thiện bản thân. Nhận thức được tài khoản nghiệp trong suốt 63 kiếp sinh, chủ động nhận trách nhiệm & thanh toán nghiệp cho chính bản thân, đây cũng chính là hành động nhân từ nhất dành cho bản thân. 
- Trách nhiệm thật là đáp lại tình yêu thương và sự nuôi dưỡng của Baba, trở nên ngang bằng, làm đầy mọi thành tựu, thoát nghiệp, trở về nhà & trở thành chủ nhân thế giới mới.
- Trách nhiệm thật là nỗ lực vô vị lợi, “tôi trước" trong công việc phục vụ của Baba. Dâng nộp mọi thứ cho Baba và trở thành công cụ phục vụ, trợ thủ đắc lực của Baba.


Khi linh hồn càng muốn trở thành chủ nhân tài khoản nghiệp, hoàng đế thảnh thơi bên trong bao nhiêu thì cái tôi sẽ làm cho tâm trí lười biếng, trì trệ, chỉ muốn ở không, vui chơi hưởng thụ, chối bỏ trách nhiệm hoàn thiện. Ví dụ như trong quá trình nhận được sự nuôi dưỡng của Baba thông qua gia đình tâm linh, ego chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được yêu thương, sự hỗ trợ về nơi ở, tài chính, …và xem những điều ấy là hiển nhiên mình được nhận, chấp nhận dừng lại ở mức tận hưởng mà không cần phải nỗ lực chuyển hoá bản thân thêm nữa. Khi ấy cái tôi đã giành phần thắng trong tay, khiến linh hồn không đạt được những thành tựu đích thực, và tài khoản nghiệp thì vẫn còn treo lơ lửng trên đầu.

svg

Bản chất là tâm trí muốn đạt được mọi thành tựu và trải nghiệm sự đủ đầy, hài lòng, trọn vẹn. Và linh hồn cũng rất muốn trao cho tâm trí trải nghiệm này và làm đầy mọi thành tựu: phẩm chất, đức hạnh, sức mạnh nguyên thuỷ nhưng ego lại hướng tâm trí ra bên ngoài cầu tìm, thỏa mãn những ham muốn, tích đầy những thứ thuộc thế giới vật lý từ tinh thần đến vật chất: tình yêu, danh vọng, địa vị, tài sản, …


Khi trí tuệ chưa được khai sáng, ego khiến tâm trí luôn ở trong cảm giác thiếu hụt, so sánh, ghen tị, không hài lòng khi không sở hữu được những thứ mà ego cần. Tâm trí vốn ngây thơ, tò mò và luôn thích thú tìm hiểu, dấn thân cho những điều thú vị, mới mẻ. Lợi dụng đặc điểm này, cái tôi thỏa sức “điều khiển" tâm trí để không ngừng nỗ lực đạt hết thứ này đến thứ khác chỉ để thoả mãn cho lòng tham không đáy của cái tôi.


Vẻ đẹp của lòng tham chính là mong muốn trở nên hoàn thiện, hoàn hảo, ngang bằng với Cha.

 

Ans.
svg

Sự mong manh dễ vỡ của tâm trí đến từ việc 63 kiếp bị giam cầm bởi tù ngục ego. Tâm trí bị ego lừa dối, bạo hành dẫn đến suy kiệt, thiếu hụt, mất niềm tin, ở trong trạng thái nạn nhân, đầy vết thương và trong tư thế cần phải luôn đề phòng - tự vệ, phản kháng.

 
Linh hồn vì thế vô cùng thương xót tâm trí. Do đó bản chất là linh hồn đang muốn hợp nhất, bảo bọc, che chở và chỉ dẫn cho tâm trí ngây thơ, khờ dại. Linh hồn càng muốn che chở, chỉ dẫn cho tâm trí tránh xa ego, muốn tiêu diệt ego bao nhiêu thì cái tôi lại phóng ra phản kháng, tránh xa, thậm chí là tiêu diệt những gương soi kích hoạt lên những vết thương bên trong tâm trí, và những gương soi này trở thành chủ thể thế thân cho chính cái tôi.


Vẻ đẹp của sự vụn vỡ, tan nát, đau đớn này chính là để nhận ra nỗi sợ thật, đau thật chính là đánh mất tâm trí vào tay ego, nhận ra sự hạnh phúc của việc hợp nhất linh hồn với tâm trí và nhận ra linh hồn thì bất hoại diệt, không thể bị phá vỡ.

svg
Bản chất là linh hồn muốn mang lại cho tâm trí sức mạnh kiên định, quyết liệt không thỏa hiệp với ego. Linh hồn tự trị muốn kiên quyết nắm giữ những giá trị, phẩm chất cao quý, thánh thiện bên trong nhưng lại bị cái tôi cài đặt tâm trí ra bên ngoài trở thành cố chấp, nắm giữ những yếu kém, tầm thường, nắm giữ “quan điểm của tôi", “kinh nghiệm của tôi", … cho đến cả “tri thức của tôi", “Baba của tôi".

Chúng ta vốn là những linh hồn vốn vĩ đại, gần gũi Baba, được học và nhận trực tiếp kho báu vô hạn từ Baba, có những phần vai giống Ba như linh hồn tổ tiên, ân nhân của thế giới, … Linh hồn càng kiên quyết nắm giữ những phẩm chất cao quý, thánh thiện bao nhiêu thì cái tôi cũng sẽ kiên quyết, cố chấp trói giữ tâm trí vào những yếu kém, tội lỗi, ghì chặt tâm trí ở tầng thấp tầm thường, không cho bản thân hoàn thiện đạt đến sự phi thường vốn là. Hay cái tôi sẽ luôn cố chấp nắm lấy yếu kém của người khác để bao biện, dưỡng nuôi cho chính yếu kém của mình.
 
svg

Địa vị mang tới cho tâm trí trải nghiệm sở hữu vị trí quan trọng cùng những đặc quyền đi kèm tương ứng. Bản chất là tâm trí mong muốn được ngồi vững vàng cùng linh hồn trên ngai vàng tự trị, muốn được trải nghiệm cảm giác mình có giá trị. Linh hồn cũng rất muốn trao cho tâm trí trải nghiệm về địa vị bất tử bên trong này. Linh hồn là chủ nhân của toàn bộ vương quốc. Khi chiếc ghế địa vị đích thực ở bên trong của thẩm quyền tự trị đã bị cái tôi ngồi lên/ chiếm mất, Linh hồn sẽ vô cùng mong muốn chiếm giữ trở lại.

-Địa vị thật là Linh hồn ổn định trong Thẩm quyền Tự Trị, là chủ nhân với các giác quan thô (thể lý) và 3 giác quan tinh tế: tâm trí, trí tuệ, tàng thức (nguyên thuỷ và tạp nhiễm).

-Địa vị thật là trải nghiệm Tự trọng, giá trị bản thân đích thực không bị quy định hay ảnh hưởng bởi bất kể điều gì ngoại vi. Baba đã đến và khai mở cho tâm trí ta hiểu rõ cuộc sống vật chất này tất thảy là tạm bợ, là phương tiện để linh hồn trải nghiệm chính những điều có sẵn bên trong thôi.

-Địa vị thật là về gần và nhìn nhận, sống được với các giá trị tinh thần, niềm tin trong mình, là sống đúng với phần vai độc đáo của mình. Thật ra mỗi linh hồn đều có một phần vai mà không ai có thể đóng thay được trong Vở Đại kịch này. Chỉ khi mình chưa biết rõ vẻ đẹp của riêng mình thì ego mới lừa được mình đi “sắm vai”, tranh giành vai (trò) của anh em khác mà thôi.

-Địa vị thật là cho tâm trí trải nghiệm tầm quan trọng, cho tâm trí thấy tâm trí là duy nhất, quan trọng nhất với chính linh hồn mình.

-Địa vị thật còn là Ngai vàng trái tim Cha, tức là làm Cha vui lòng. Điều Baba mong muốn thực sự là các con trở về với hình thể nguyên thuỷ bình an, thanh khiết đồng nhất, hạnh phúc, đủ đầy, hài lòng, tự trọng, tự do, yêu thương từ bi... thông qua sự thanh lọc, chuyển hoá cái tôi, thói tật sinh ra từ ý thức cơ thể.

-Địa vị thật cũng là vương miện Ba trao khi trở thành công cụ phục vụ, trong suốt đồng hành với Ba để nhân rộng kho báu vĩnh cửu, để trao lời giới thiệu về Ba, trao thông điệp, hỗ trợ các linh hồn anh em,...
Thế nhưng, khi Linh hồn càng muốn giành lại và nắm giữ chiếc ghế bên trong bao nhiêu thì cái tôi càng giở mọi thủ đoạn để lừa tâm trí lao ra ngoài tranh đoạt bấy nhiêu. Cách làm của cái tôi vẫn chỉ có vậy, lừa dối tâm trí mở rộng cầu tìm, khiến mình bằng đủ kiểu phải đạt tới những chiếc “ghế ngồi", “ngai vị" hữu hình ở nhiều cấp độ khác nhau.


Đầu tiên, thường gặp trong công việc đời thường là chạy đuổi mải miết theo chức tước. Cái tôi lừa mình hết chinh phục dự án này lại đến mục tiêu khác, càng ngày càng nhiều, to hơn, khó hơn,... Hoặc trong các mối quan hệ cũng vậy, ego luôn tìm mọi cách để cảm thấy mình có vị trí nhất định, duy nhất, quan trọng nhất bao gồm cả bỏ mặc bản thân để chinh phục, làm hài lòng người khác.


Tiếp đến, trong cộng đồng/con đường tâm linh: Cái tôi cũng sẽ dùng đủ bốn trụ cột của Raj Yoga để đạt được vị trí, địa vị ảo.

1. Gyan (Tri thức)

2. Yoga (Thiền định)

3. Dharna (Đức hạnh, lối sống)

4. Seva (Phục vụ)


Ví dụ như học tập thì ego sẽ lao vào nghiền ngẫm Murli, đọc hết tài liệu này đến tài liệu nọ, tổ chức các lớp chia sẻ/ thảo luận,... lấy số lượng, cái tôi học chỉ để cảm thấy mình sở hữu tri thức, để thể hiện “tôi biết", “tôi biết nhiều", “tôi cái gì cũng biết hết". Yoga thiền định thì tính đếm, lên chỉ tiêu (cho mình và cả người khác) phải thiền bao nhiêu tiếng một ngày, cứng nhắc trong phương pháp nhưng lại chẳng trải nghiệm được sự ngọt ngào của kết nối đích thực với Baba, “Baba của tôi".


Cái tôi nỗ lực chỉ để được biết là “tôi đang nỗ lực", để được ghi nhận, chú ý trong cộng đồng tu thiền nhưng thực tế bước vào đời sống, tình huống thực tế thì đâu lại vào đấy. Hãy kiểm tra xem nếu không có ai nhìn thấy, mình có nỗ lực không, nỗ lực như thế nào, nỗ lực vì mục đích gì cho bản thân và mọi người thế …?


Cái tôi thì phục vụ liên tục mở rộng, chạy đua thành tích. Chưa thực có gì và cứ cố trao tặng, dâng nộp ảo, uỷ thác ảo nên vẫn lẻm nhẻm kể công, rồi kiểm soát “học trò của tôi”. Ego thi đua xây dựng trạm cho Ba nhưng tỏa ra năng lượng “trạm của tôi” với đủ kiểu giới luật, quy định. Ego làm blessing, ego trang trí, ego tổ chức vô số các lớp thiền, rao giảng tri thức nhưng không trao được trải nghiệm ngọt ngào thực tiễn cho các linh hồn, bắt ép người khác nhận tri thức để chạy KPI chứ không xuất phát từ tình yêu Baba hay mong muốn tốt lành cho linh hồn ấy chả hạn, ...

Linh hồn rất nhạy bén với năng lượng, nếu là việc do Ego làm thì những ai là linh hồn có sức mạnh chân lý bên trong sẽ ngay lập tức cảm nhận được.

 Cái tôi đã chiến thắng khi chúng ta tiêu hao mất mát nhiều năng lượng, thời gian, của cải, nguồn lực,... mà chẳng đạt được địa vị đích thực. Càng làm càng thiếu hụt, càng thấy mình không có chỗ đứng, không có tiếng nói, … tức là cái tôi đã phủ nhận linh hồn không tồn tại, nó nói linh hồn không có giá trị.

svg

Danh tiếng mang lại cho tâm trí cảm giác được chú ý, là trung tâm. Bản chất là linh hồn rất muốn dành trọn sự chú ý đến tâm trí và tâm trí cũng vô cùng muốn nhận được sự chú ý, lưu tâm, tập trung từ linh hồn. Vào thời điểm này của vở kịch khi mọi thứ đã sắp đi tới hồi kết chung cuộc, mình hãy khai sáng rõ cho tâm trí hiểu ích lợi và chỉ ra còn duy nhất 02 chủ thể có thể trao cho mình danh tiếng đích thực mà thôi: Linh hồn chính mình và Baba - đồng hành vĩnh cửu của mình.

 
- Danh tiếng thật là hội tụ, nhìn vào bên trong, là mang toàn bộ sự chú ý dành cho bản thân, trọn vẹn tỉnh thức với từng phút giây hiện tại. Là lắng nghe cảm xúc, suy nghĩ, cảm nhận hơi thở vào ra, nhận biết trạng thái, nhu cầu… trong chính mình.
- Danh tiếng thật là dâng nộp toàn bộ tâm trí, trí năng, các mối quan hệ kết nối, cơ thể, sở trường,... mọi thứ cho Baba để Baba hướng dẫn mình sử dụng cho ích lợi tốt nhất trong chu kỳ.
- Danh tiếng thật là ghi nhận từ Baba, chỉ cần Baba biết là đủ! “Tìm được Thượng Đế con đã tìm thấy tất cả”. Trên con đường thờ cúng tín ngưỡng có lời hát: “Tôi chỉ xin một ánh mắt, Người lại cho cả thế gian". Thế nên mình tự nhiên thầm lặng chuyển hoá bản thân, trao tặng vô hạn và nhân từ, khiêm tốn, hài lòng, mỉm cười. Việc khó mình nhận, công trạng thế nào mình thảnh thơi chẳng toan tính, để Baba và Luật nhân quả tự vận hành …
- Danh tiếng thật là chuyển mọi trải nghiệm có từ nhiều loại kết nối, mọi mối quan hệ lên trải nghiệm với Baba. Baba nói không phải là từ chối nhu cầu tinh thần trong các mối quan hệ của con mà là hãy cho tâm trí được trải nghiệm tất cả với linh hồn và Linh hồn Tối cao.

 
Khi chiếc ghế thẩm quyền tự trị đích thực đã rơi vào tay cái tôi thì mọi quyền lực kiểm soát 8 giác quan đều nằm trong tay nó. Mình đã trở thành nô lệ, phục dịch cho nó. Tóm lại, khi tâm trí xa rời danh tiếng đích thực thì mọi thứ cái tôi lừa mình làm đều để thu hút ánh nhìn, để được khen ngợi, gặp ai cũng muốn gây ấn tượng, muốn làm mình nổi bật nhất trong hội nhóm/ tập thể/ công ty/ cộng đồng, muốn được nhìn ngắm, tung hô, nhắc đến.

 
Linh hồn càng muốn chú ý đến tâm trí nhiều bao nhiêu thì cái tôi hướng tâm trí lao ra bên ngoài làm đủ mọi việc từ thô thiển cho đến tinh tế (pha trò cười, nghệ thuật, văn chương, yêu thương quan tâm... ) cao quý (hình ảnh bản thân là người phục vụ, ban tặng) để tô điểm, khoác lên càng nhiều tấm áo lung linh, căn tính, danh vọng, hào nhoáng thì nó càng thoả mãn.

 
Chẳng hạn như khi linh hồn càng muốn trở về hình thể hoàn thiện - phiên bản tinh thần thuần túy, linh hồn càng muốn tô điểm cho tâm trí, muốn trở lại với vẻ đẹp tâm linh hồn nhiên, dung dị, thanh tịnh bao nhiêu thì cái tôi lại lừa tâm trí lao ra ngoài làm đẹp, quần áo, thời trang,... để nhận được sự chú ý của ý thức cơ thể bấy nhiêu. Cái tôi chiến thắng khi chúng ta mãi bị giam cầm trong những điều kiện bên ngoài để có danh tiếng ảo thay vì trải nghiệm sự hiện diện, trọn vẹn, tự do với bản thân và Baba …

svg

Bản chất là tâm trí muốn cùng linh hồn ngồi vững ở vị trí hoàng đế thảnh thơi; muốn được trải nghiệm cảm giác thảnh thơi, vô lo, thoát khỏi ràng buộc nghiệp và là yogi dễ dàng đạt được mọi thành tựu.


- Trách nhiệm thật là nhận lấy trách nhiệm hoàn thiện bản thân. Nhận thức được tài khoản nghiệp trong suốt 63 kiếp sinh, chủ động nhận trách nhiệm & thanh toán nghiệp cho chính bản thân, đây cũng chính là hành động nhân từ nhất dành cho bản thân. 
- Trách nhiệm thật là đáp lại tình yêu thương và sự nuôi dưỡng của Baba, trở nên ngang bằng, làm đầy mọi thành tựu, thoát nghiệp, trở về nhà & trở thành chủ nhân thế giới mới.
- Trách nhiệm thật là nỗ lực vô vị lợi, “tôi trước" trong công việc phục vụ của Baba. Dâng nộp mọi thứ cho Baba và trở thành công cụ phục vụ, trợ thủ đắc lực của Baba.


Khi linh hồn càng muốn trở thành chủ nhân tài khoản nghiệp, hoàng đế thảnh thơi bên trong bao nhiêu thì cái tôi sẽ làm cho tâm trí lười biếng, trì trệ, chỉ muốn ở không, vui chơi hưởng thụ, chối bỏ trách nhiệm hoàn thiện. Ví dụ như trong quá trình nhận được sự nuôi dưỡng của Baba thông qua gia đình tâm linh, ego chỉ muốn hưởng thụ cảm giác được yêu thương, sự hỗ trợ về nơi ở, tài chính, …và xem những điều ấy là hiển nhiên mình được nhận, chấp nhận dừng lại ở mức tận hưởng mà không cần phải nỗ lực chuyển hoá bản thân thêm nữa. Khi ấy cái tôi đã giành phần thắng trong tay, khiến linh hồn không đạt được những thành tựu đích thực, và tài khoản nghiệp thì vẫn còn treo lơ lửng trên đầu.

svg

Bản chất là tâm trí muốn đạt được mọi thành tựu và trải nghiệm sự đủ đầy, hài lòng, trọn vẹn. Và linh hồn cũng rất muốn trao cho tâm trí trải nghiệm này và làm đầy mọi thành tựu: phẩm chất, đức hạnh, sức mạnh nguyên thuỷ nhưng ego lại hướng tâm trí ra bên ngoài cầu tìm, thỏa mãn những ham muốn, tích đầy những thứ thuộc thế giới vật lý từ tinh thần đến vật chất: tình yêu, danh vọng, địa vị, tài sản, …


Khi trí tuệ chưa được khai sáng, ego khiến tâm trí luôn ở trong cảm giác thiếu hụt, so sánh, ghen tị, không hài lòng khi không sở hữu được những thứ mà ego cần. Tâm trí vốn ngây thơ, tò mò và luôn thích thú tìm hiểu, dấn thân cho những điều thú vị, mới mẻ. Lợi dụng đặc điểm này, cái tôi thỏa sức “điều khiển" tâm trí để không ngừng nỗ lực đạt hết thứ này đến thứ khác chỉ để thoả mãn cho lòng tham không đáy của cái tôi.


Vẻ đẹp của lòng tham chính là mong muốn trở nên hoàn thiện, hoàn hảo, ngang bằng với Cha.

 

Các bài viết mới nhất

done

Trong Trái Tim Thượng Đế | 6. The Friend of the Heart - Người bạn của Trái tim

done

Trong Trái Tim Thượng Đế | 5. The Flute Player - Đấng thổi sáo tri thức (Murlidhar)

done

Inner Beauty | #1 KHIÊM NHƯỜNG